- Review company Earable Vietnam (Vietnam)
Most Commented Posts
Review company FPT Software (Vietnam)
Review company FPT Software (Vietnam)
Review company Robert Bosch Engineering And Business Solutions (Vietnam)
Review company Robert Bosch Engineering And Business Solutions (Vietnam)
Review Company NashTech (Vietnam)
Review Company NashTech (Vietnam) Name: Công ty TNHH Harvey Nash Việt Nam
Review company CMC Global (Vietnam)
Review company CMC Global (Vietnam)
Review Company AvePoint Vietnam Company Limited (Vietnam)
Review Company AvePoint Vietnam Company Limited (Vietnam) Name: Công ty AvePoint Vietnam Company Limited
Recent Comments
Review company Công ty TNHH MetaCrew (Vietnam)
2025-08-04 by Cớt (pm quèn)
Review company Công ty TNHH MetaCrew (Vietnam)
2025-08-04 by Người qua đường (Dev)
Review company Công ty TNHH MetaCrew (Vietnam)
2025-08-04 by Dev (Đã nghỉ) (Dev)
Một công ty cho mấy đứa trẻ con hr suốt ngay lên đây và đi khắp nơi giảng đạo lý. Vai trò lam hr, làm tốt nv của mình bằng nhiệt huyết kết nối, tìm cân bằng người lđ va sử dụng lđ. Ko phải vai trò đi truyền bá tư tưởng. Mệt quá. Lộn xộn thật.
Khó chiều những nhân viên Gen Z hay hờn dỗi, dễ nhảy việc
Mới ra trường, không kinh nghiệm, phải đào tạo từ đầu, nhưng tôi nhắc nhở hơi gắt một chút là các bạn trẻ vùng vằng, hờn dỗi, đòi nghỉ việc.
Đến nay, tôi ra trường đã được hơn 15 năm. Chúng tôi có một nhóm các bạn rất thành công, giờ đều đã là giáo sư, quản lý, là chính khách, giảng viên… Chúng tôi biết nhau khi làm chung một công ty. Điểm chung của những người này là sẵn sàng làm không lương khi mới ra trường, làm việc 16 tiếng một ngày, chấp nhận và trân trọng vì doanh nghiệp đã cho những kinh nghiệm mà trường lớp không thể dạy được.
Tuy nhiên, thế hệ Z có những hoài bão lớn: muốn nỗ lực, muốn cống hiến… và cũng có những lý luận để giải thích cho những ước muốn đó của mình. Thế nhưng, giữa cái “muốn” và cái “thực hiện được” là một khoảng cách rất xa và sẽ phải đá*h đổi bằng những trải nghiệm, cả sai lầm lẫn đúng đắn, khó khăn, kể cả thời gian và tiền bạc.
Giống như việc học, bạn học lớp 1 thấy các b ài Toán rất đơn giản, dễ lấy điểm 9, điểm 10. Nhưng càng lên lớp cao hơn, đề bài sẽ càng khó hơn, bạn muốn lấy được điểm 8 đã khó, chứ đừng nói đến điểm 9, 10. Và nếu muốn đạt một giải thưởng nào đó về Toán học, bạn phải giải những bài Toán mà chưa ai giải được. Đó là quá trình kéo dài suốt 12 năm học và có thể còn lâu hơn thế rất nhiều.
Cũng như công việc bạn đang làm vậy, một năm đầu mới đi làm, sẽ chẳng ai cho bạn làm việc khó, việc quan trọng, vì lỡ có sai, công ty còn bù đắp được do thiệt hại nhỏ (bạn lỡ làm vỡ cái ly thì cùng lắm cũng chỉ cần đền cái ly). Ít nhất sau 2-3 năm, quản lý mới bắt đầu đủ tin tưởng bạn để giao cho những công việc khó hơn, quan trọng hơn. Lúc này mới là thời điểm để bạn bắt đầu thể hiện khả năng, năng lực của mình.
Như vậy, nếu bạn mới chỉ làm việc được một năm cho công ty, người ở vị trí quản lý sẽ nhìn nhận và đá*h giá bạn thế nào? Đơn giản là bạn chỉ như một người đang học việc, mà học việc còn chưa xong nữa, chưa tới giai đoạn chứng mình năng lực, thì có khả năng gì đâu mà đá*h giá? Thế nên, đừng đổ tại sếp không hiểu mình, mà hãy nhìn lại xem, mình đã tìm hiểu kỹ về sếp, về công ty, về công việc trước khi nhận việc chưa? Nếu sai một lần còn có thể hiểu, chứ chọn sai tới 2-3 lần (nhảy việc nhiều) thì rõ là “khả năng” tìm hiểu và phân tích của bạn có vấn đề.
Cá nhân tôi cũng rất đau đầu khi tuyển nhân viên thế hệ Z. Phần lớn các bạn làm chưa tốt, chưa tỉ mỉ, đôi lúc công việc bận rộn cần phải báo cáo liền thì các bạn làm sai, tự ý làm theo ý mình. Tôi nhắc nhở hơi gắt một chút là họ vùng vằng, hờn dỗi, đòi nghỉ việc. Chưa kể, có bạn chưa có kinh nghiệm, chỉ mới được công ty đào tạo xong, lương cũng cao hơn mức bạn mong muốn ban đầu, nhưng đùng một cái bạn nhảy việc.
Ấy thế mà bạn vẫn quay lại nhờ vả: “Nếu chỗ mới có hỏi lại thì chị nhớ nói giúp em là lương hiện tại trên 12 triệu đồng nhé” (trong khi mới ra trường, công ty đào tạo một năm, lương 8 triệu đồng, thưởng lễ, Tết đầy đủ, không làm ngoài giờ). Bạn nhờ tôi nói dối với bên mới, chẳng khác nào mắng tôi trả lương thấp.
Thế nên, các bạn trẻ phải hiểu cái gì là ngắn hạn và dài hạn? Nếu chỉ nhìn vào những thứ ngắn hạn mà trách móc doanh nghiệp bóc lột, các bạn sẽ quên mất việc phải học hỏi và trau dồi kỹ năng cho những mục tiêu dài hạn.
Tầm nhìn ngắn hạn của những người ham nhảy việc
Thế hệ tôi, những người thành công đều có thời gian gắn bó với doanh nghiệp trên 5 năm, còn ai hay nhảy việc khó phát triển.
Một công ty lớn bỏ tiền bạc và thời gian đào tạo nhân viên mới, có trả lương, có chế độ đàng hoàng, thì đương nhiên người ta sẽ có quyền kén chọn những người tốt nhất theo tiêu chí riêng của họ.
Bạn có đến trường học rồi bảo “do em mất thời gian đi học rồi, nên các thầy phải trả tiền công cho thời gian, công sức mà em đi lên giảng đường để học” không? Hay là bạn phải trả tiền để xin được học kiến thức từ thầy cô? Những bạn sinh viên mới ra trường hầu hết đều không có đủ kiến thức thực tế để vào việc ngay, mà phải qua đào tạo thực tế.
Doanh nghiệp vừa phải trả mức lương tối thiểu vùng, vừa phải cắt cử nhân sự có kinh nghiệm đào tạo cho các bạn. Trong khi đó, các bạn vừa được học, vừa có lương, vậy việc họ muốn chọn những học viên có đầu óc, có tìm hiểu về công việc, môi trường làm và có tí nh kiên trì, không “đứng núi này trông núi nọ”, cũng là việc dễ hiểu.
Tôi ra trường cách đây 10 năm, chúng tôi có một nhóm các bạn rất thành công, giờ đã là quản lý, chính khách, giảng viên… Chúng tôi biết nhau khi làm chung một công ty, khi đó mới ra trường, phải làm không lương 10 tiếng mỗi ngày, nhưng chúng tôi vẫn chấp nhận và trân trọng vì doanh nghiệp cho mình những kinh nghiệm mà ở trường lớp không thể học được. Các bạn trẻ phải hiểu, cái gì là ngắn hạn và dài hạn? Nếu chỉ nhìn ngắn hạn (đòi lương, thưởng cao ngay lập tức) mà trách móc doanh nghiệp bóc lột, thì các bạn sẽ quên mất việc học và trau dồi kỹ năng cho dài hạn.
“Không có mợ chợ vẫn đông”, ai đi làm nhiều năm đều hiểu câu này. Các bạn trẻ nếu tìm hiểu kỹ một chút sẽ nhận ra: các anh, chị quản lý cấp cao thành công của các doanh nghiệp hiện tại đều gắn bó ít nhất trên 5 năm. Những người nhảy việc nhiều của thế hệ của các anh, chị ấy bây giờ nhiều lúc về quê hoặc vẫn chỉ an phận làm vị trí cấp thấp, chưa được lên vị trí quản lý để thuê, đào tạo và quản lý nhân sự.
Vì vậy, các quản lý hiện tại rất kỵ những người nhảy việc như cơm bữa. Những cái khó khăn khi thiếu người sẽ qua nhanh thôi. Nhưng việc nhảy việc liên tục sẽ cho thấy bạn là người hời hợt, không tìm hiểu kỹ càng công việc, công ty bạn nộp CV và định hướng của bạn, cũng là cho thấy bạn không phải là người kiên trì, thiếu tôn trọng thời gian của bản thân và người khác (những người bỏ tiền cho công ty HR, đăng tin tuyển dụng, phỏng vấn, đào tạo…).
Có thể thế hệ Gen Z ngày nay coi việc nghỉ việc là chuyện bình thường, không nghiêm trọng như trước đây. Các bạn vẫn có thể ở trọ, chạy xe ôm công nghệ, về nhà ăn cơm ba mẹ, không khó khăn để mưu sinh như thế hệ trước. Nhưng nếu các bạn ảo tưởng mình nhảy việc liên tục để tìm công ty theo ý mình, để được lương cao, chế độ đại ngộ lớn, môi trường lý tưởng… thì sớm muộn gì cũng vỡ mộng mà thôi. Bởi những thế hệ trẻ sau các bạn sẽ càng ngày càng giỏi hơn rất nhiều, họ sẽ sớm bắt kịp và vượt mặt nếu bạn không sớm tìm cách thích nghi và vươn lên.
công ty tỷ đô bánh vẽ
Công ty này bóc lột với chính sách hãm lắm mọi người ạ, đòi hỏi làm ngày làm đêm, cả ngày nghỉ lương thì đéo muốn trả, cứ nói đến OT thì cứ bơ đi. Lúc nào cũng có bài cty không có gì ngoài tiền, cty tỷ đô, lôi mấy cái esop rồi giấc mơ triệu phú tỷ phú ra xl. tốt nhất là tránh nhé
Bác nói chuẩn quá
https://web.cs.dartmouth.edu/news/2023/10/computer-science-welcomes-new-faculty-members
Nghe đồn sau Tết tây là qua Mỹ dạy college rồi. Không biết công ty deep tech mafia VN còn sống không?
TUỔI TRẺ, HÃY DẤN THÂN HẾT MÌNH
Rồi một ngày định mệnh sẽ khe khẽ gõ cửa và kéo bạn đi đến những vùng đất mới với những trải nghiệm thú vị pha lẫn phiêu lưu chưa từng thấy trên hành trình riêng của cuộc đời mình.
Thời trước khi lập công ty Earable Neuroscience, tính cả khi ở Việt Nam và Úc, mình cũng đã làm việc cho 6 người sếp, 4 nam 2 nữ (hai sếp Việt Nam, một sếp Việt Nam đi du học nước ngoài về, một sếp người Úc, một sếp Hàn Quốc, và một sếp Trung Quốc), từ việc chân tay đến văn phòng, từ làm nhân viên đến quản lý. Một điều mình tự hào là tất cả những người sếp của mình đều là những người rất giỏi, kiên cường, có tinh thần làm việc và cống hiến mạnh mẽ. Họ đều là những nhà lãnh đạo có tâm, có tầm và là người xứng đáng để người khác học hỏi.
Người ta nói tuổi thanh xuân là đẹp nhất. Còn mình thấy tuổi thanh xuân là một đóng bùi nhùi khi bản thân chưa biết hướng đi, chưa biết mình là ai, chưa biết công cụ nào mình cần và chưa có được những công cụ cần thiết, mà còn p hải loay hoay với cái “tôi bị bắt là” và “tôi muốn là”.
Thấy trong 10 sinh viên thì có hơn 8 em nói sau này sẽ làm việc này việc kia, trở thành ông này bà nọ, rồi mở công ty kiểu lớn kiểu nhỏ… Trong khi trong thực tế – vẫn còn đang sử dụng từng đồng tiền trợ cấp của cha mẹ, học hành phải nhắc nhở từng chút, chỉ lo ăn với học thôi mà thi cử còn chưa qua nổi, nợ môn chồng chất. Thất bại chút thì buồn phiền than vãn đổ lỗi.
Các em như vậy một phần là do văn hóa Việt Nam, cha mẹ bảo bọc, úm con kỹ quá cho đến khi con ra đời gặp nhiều bỡ ngỡ với cuộc sống và nhận thức về bản thân, tưởng rằng mọi việc dễ dàng như khi đi học, tưởng mình là số một và ai cũng phải chiều chuộng mình như cha mẹ.
Việc đẩy con ra đời sớm và cho con tự mình lựa chọn cách sống theo chúng muốn đó chính là đang trao cho con cơ hội trải nghiệm, trưởng thành và khẳng định chính mình. Đó chính là món quà lớn nhất ba mẹ có thể cho con cái vì ta đâu thể lúc nào cũng đi theo mà lo cho con.
Mình cũng thấy nhiều bạn trẻ mới ra đời chưa đi làm ở đâu mà vội vàng mở doanh nghiệp làm chủ. Nếu có chút thành công ban đầu thì sinh kiêu căng tự phụ và biến chất không còn coi ai ra gì. Cho đến khi thất bại thì quay lại thấy những người từng thân thiết đã bỏ đi gần hết rồi. Mà đi làm công lại thì khó vì quá trình kia đã dung dưỡng cho họ cái tôi cao ngạo quá rồi khó hòa nhập trong một tập thể.
Có những người loay hoay nói muốn khởi nghiệp, hai ba năm trời rồi vẫn ngồi đó nói, chân bước chập chững chẳng đi được bao xa, một số quanh quẩn đi làm công, một số đổ lỗi cho hoàn cảnh vì chưa gặp thời.
Thật ra vấn đề không phải làm công hay làm chủ mà là phải hiểu bản thân mình muốn gì. Mình có đang làm một công việc mình thấy thích, mình có đóng góp được cho xã hội hay không và trong môi trường làm công đó mình có được đối đãi tốt hay không. Nếu muốn một cuộc sống hài hòa thì chọn một công việc và một môi trường làm việc tốt là đủ, để còn dành thời gian cho những điều khác mà mình quan tâm hơn trong cuộc sống. Chỉ nên khởi nghiệp khi có khao khát, có tham vọng đủ lớn, hoặc khi thời vận không cho phép, nên dù muốn làm công nhưng không có đủ may mắn tìm được môi trường đãi ngộ tốt hay người sếp không tạo được điều kiện cho mình phát huy tối đa năng lực.
Từ điểm A (điểm ta đang đứng) phải DO (làm) thì mới đi đến được điểm B (HAVE, có cái ta muốn). Nhưng trên đường đi dù muốn hay không thì điểm A cũng cùng lúc đi đến điểm C (BE, trở thành một người nào đó). Tức dù muốn hay không trên đường ta đi đến đạt điều mong muốn thì ta cũng sẽ “biến chất” và trở thành ai đó. Từ “biến chất” hay được hiểu theo nghĩa tiêu cực. Nhưng thực sự thì ai mà không đang dần bị biến chất: thay đổi về cơ thể, về suy nghĩ, năng lực, kinh nghiệm và về cả những người ta tiếp xúc hay làm việc. Nên mỗi người đều bị biến chất mỗi ngày, theo hướng tích cực hoặc tiêu cực, do ta chủ động (định hướng sự thay đổi của bản thân) hay bị động (do hoàn cảnh đưa đẩy mà thay đổi).
Nói theo tư tưởng phương Đông, điểm B chính là “thành công” và điểm C là “thành nhân”. Phương Đông ta có câu: “Không thành công thì cũng thành nhân”. Vậy nên quan điểm này đối với người phương Đông đã có từ lâu đời rồi, chú trọng việc phát triển nhân cách, năng lực đạo đức trước rồi thành công sẽ từ từ đi theo, đó chính là tạo dựng uy tín. Thành nhân rồi sẽ thành công. Mà thành công sớm quá khó mà thành nhân.
Thời trẻ ai mà không có những nông nỗi, sai lầm, nhưng phải phạm sai lầm thì mới biết ta đang ở đâu và cần sửa điều gì. Đừng sợ người khác đá*h giá. Người nông cạn là người vẫn mãi giữ một cách nhìn hay đá*h giá tiêu cực/tích cực về một người dẫu đã không gặp người đó sau một khoảng thời gian. Còn người kém hiệu quả là người không biết sai và không biết sửa.
Con đường đi đến ước mơ chẳng có con đường tắt, mắt nhìn lên trời nhưng đôi chân phải đi từng bước trên mặt đất.
Đường thành công không dành cho kẻ tự phụ.
Đường thành công không dành cho kẻ lười biếng.
Đường thành công không dành cho kẻ thiếu kiên nhẫn.
Bởi vì con đường đó rất gian lao vất vả, những người như vậy chắc chắn không thể bước chân lên nổi.
CÁI GIÁ CỦA SỰ TRƯỞNG THÀNH
Trong một buổi diễn thuyết của mình, Jack Ma từng nói: “Khi bắt đầu xây dựng sự nghiệp, bạn sẽ nhận ra rằng người đầu tiên tin tưởng bạn sẽ là những người xa lạ. Bạn bè sẽ là những người dè chừng bạn, thậm chí bạn thân sẽ xa cách bạn và người vứt bỏ bạn trước tiên chính là bạn nhậu. Còn người khinh thường bạn nhất có khi lại là bạn học và người thân…”
Cho tới một ngày bạn phát đạt, mỗi khi dùng tiền mời người khác ăn cơm, bạn bất chợt nhận ra rằng bàn tiệc ấy lại toàn những người chẳng mấy thân thiết, còn tri kỷ của bạn chẳng biết giờ đang ở nơi đâu… trải qua những ngày làm việc mệt mỏi, đi qua những buổi tiệc thâu đêm, sau tất cả, chúng ta sẽ nhận ra bản thân vẫn là những người cô đơn trong cuộc đời này. Cảm giác cô đơn nhất, liệu có phải là khi ta bước đi một mình trong đêm trên con phố vắng người, xung quanh chỉ có ánh đèn đường hiu hắt; hay là khi ta trải qua những ngày lễ một mình, chẳng có lấy một lời hỏi thăm hay một tin nhắn chúc mừng. Kỳ thực, trên cuộc đời này chẳng có mấy ai thực sự quan tâm chúng ta, nên muốn sống cho tốt, ta nên học cách đối đãi tử tế với bản thân mình trước.
Hớt hải chạy một mình trên con đường đông đúc, hay thản nhiên rơi lệ nơi hè phố vốn là điều không nên. Khi tâm tình không tốt, nếu không thể tìm được tri kỷ tâm sự, hãy giãi bày tâm sự trên trang giấy, chứ đừng nên phơi bày ruột gan trước mặt bàn dân thiên hạ. Bởi suy cho cùng, trên thế giới này, người có thể chân thành cảm thông với bạn vốn dĩ không nhiều. Vì vậy, đừng vội vàng để những người không mấy thân quen nhìn thấu cảm xúc của bạn… nên nhất định phải học cách trân trọng bản thân!
Trưởng thành, cũng là khi ta học được cách “thương mình sau những năm tháng thương người”.
Sống trong cuộc sống, hãy học cách xem hư danh như phù du và coi trọng tôn nghiêm như vàng bạc. Làm một người có xuất thân bình thường, sẽ có lúc bạn cúi đầu chịu yếu thế, nhưng tuyệt đối không được lựa chọn việc quỳ gối, khom lưng.
Sống trong cuộc sống, nhất định phải sống là chính mình một cách chân thật nhất, đừng mãi phí hoài thời gian để lấy lòng người khác, càng không nên tự biến mình trở thành bản sao. Bạn là chính bạn mà thôi, bản ngã của bạn là duy nhất chứ không phải mô phỏng của ai đó.
Sống trong cuộc sống, phải học được cách tỉnh táo mà làm việc, nhưng mơ hồ mà làm người. Bởi lẽ, có nhiều chuyện không thấy rõ thì sẽ có cảm giác rối rắm, nhưng nhìn thấu lại càng khiến bạn đau lòng. Nhân sinh như một bụi rậm, bề ngoài giống như để ta làm chủ, nhưng thực chất lại bị vô số những yếu tố khác điều khiển. Hơn nữa, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi, sự việc nào rồi cũng có ngày biến hóa, nếu đã không để thao túng, hãy lựa chọn tùy duyên, đừng bới móc, cũng đừng tọc mạch.
Nên khắc cốt ghi tâm thứ gọi là “triết lý viên kẹo”. Chuyện kể rằng, mỗi ngày bạn đều cho một đứa trẻ ăn kẹo, bạn làm điều đó một cách thường xuyên và vui vẻ, đứa trẻ ấy cũng rất yêu bạn. Nhưng rồi một ngày, bạn xoa đầu nó và bảo “hết kẹo rồi”. Những ngày sau đó, bạn thấy đứa trẻ đối với bạn ngày một thay đổi. Nó coi bạn là kẻ keo kiệt, xấu xa, thậm chí đi khắp nơi để nói xấu bạn. “Triết lý viên kẹo” dạy cho chúng ta một điều rằng, khi bạn cho ai khác một thứ gì, nhiều khi họ không coi đó là món quà, họ mặc định đó là trách nhiệm của bạn. Tới khi bạn không cho họ thứ đó nữa, họ có thể dễ dàng trở mặt với bạn.
Vậy nên, đừng quá thiện lương, đừng quá hào phóng, cũng đừng tỏ ra quá tài giỏi. Bởi có rất nhiều người sẽ cho rằng những điều bạn cố gắng làm, tì*h nguyện làm cho họ lại là những thứ bạn – nghiễm – nhiên – phải – làm. Cho tới một ngày nào đó, nếu bạn không làm được những điều đó nữa, dù có khóc lóc, dù có thanh minh, dù có cảm thấy mệt mỏi, cũng sẽ chẳng có ai quan tâm, thậm chí họ còn đem lòng oán trách bạn. Trong mắt họ, những việc bạn làm trước đây điều là bạn tự nguyện. Vì bản chất của trưởng thành là cô đơn, nên hãy học cách thương mình, sau đó dành sự quan tâm cho những người thân của bạn.
Suy cho cùng, trưởng thành là biết tận dụng đúng lòng tốt của mình chứ không phải phân phát lòng tốt vô tội vạ…
Phương châm của cty là làm việc hết sức của bạn chính là reward cho chúng tôi. Bắt nhân viên làm ngoài giờ, làm T7 chủ nhật nhưng không trả OT. Lúc nào cũng oang oang công ty thành công thì chúng ta sẽ có reward với chả triệu phú, nhưng đến cuối năm thì kiếm cớ layoff một loạt để không phải lương tháng 13. Ai còn đang tơ tưởng sẽ được cty đối xử tử tế thì xin vỡ mộng giùm.
Bớt nói nhảm lại đi các bố.
Dù có làm việc ở đâu, thì bạn hãy nhớ những nguyên tắc quan trọng này:
– Nguyên tắc 1: Công việc không nuôi người nhàn hạ, tập thể không nuôi những kẻ lười.
– Nguyên tắc 2: Vào một công ty làm việc, đừng chỉ chăm chăm vào việc kiếm tiền. Trước tiên, hãy học sao cho mình đáng tiền.
– Nguyên tắc 3: Không có nghề nào là dễ kiếm tiền cả.
– Nguyên tắc 4: Công việc, không có nơi nào thuận lợi cả, ức chế bực dọc là chuyện bình thường.
– Nguyên tắc 5:
. Không kiếm được tiền, thì kiếm được kiến thức.
. Không kiếm được kiến thức thì kiếm được kinh nghiệm.
. Không kiếm được kinh nghiệm, thì được trải nghiệm.
. Khi kiếm được tất cả những thứ ở trên rồi, thì không sợ không kiếm được tiền.
– Nguyên tắc 6: Chỉ khi thay đổi thái độ của bản thân, ta mới có thể thay đổi được chỗ đứng của mình trong xã hội. Chỉ khi thay đổi thái độ làm việc của bản thân, ta mới có được vị trí cao trong nghề nghiệp.
– Nguyên tắc 7: Nguyên nhân khiến con người ta cảm thấy mơ hồ chỉ có một, đó chính là trong những năm tháng mà đáng ra ta nên phấn đấu, nên làm việc chăm chỉ thì ta lại nghĩ quá nhiều, mà lại làm quá ít. Hãy luôn nhớ là làm việc bằng cái tâm.
Cô bỗng hiểu ra, không có ai vừa sinh ra đã có thể đảm nhiệm được những công việc quan trọng, mà bất cứ ai cũng đều bắt đầu từ những việc giản đơn, bình thường nhất. Hôm nay, bạn dán lên mình một cái mác thế nào, có lẽ sẽ quyết định liệu ngày mai bạn có giữ được vai trò quan trọng hay không.
Mức độ để tâm, lo lắng cho công việc ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu quả làm việc. Bất kỳ một công ty nào cũng đều rất cần những nhân viên tích cực, có trách nhiệm và chủ động trong công việc.
Những nhân viên xuất sắc không bao giờ là người bị động, đợi người khác sắp xếp công việc cho mình. Họ luôn là người chủ động tìm hiểu việc mình nên làm, rồi dốc hết sức để hoàn thành tốt công việc ấy.
10 kiểu nhân viên không bao giờ nhận được lương cao, cũng không đáng để bồi dưỡng:
1. Người muốn nghỉ cả thứ Bảy và Chủ nhật.
2. Người muốn đi làm lúc 9 giờ sáng và tan làm lúc 5 giờ chiều.
3. Người muốn sống dựa vào lương cơ bản.
4. Người không có chí tiến thủ.
5. Người không có tư duy chạy đua với thời gian.
6. Người làm việc gì cũng chậm chạp.
7. Người không có nhân phẩm.
8. Người không có trách nhiệm.
9. Người không tin vào giá trị sản phẩm của mình.
10. Người luôn trách móc công ty.
11. Người để cty như cc ngồi lên đầu
Học lớp 9 vẫn có thể làm chủ công ty thu 100 tỷ đồng
Giờ nghĩ lại những gì mình đã trải qua, tôi biết ơn vì không phải ai cũng có cơ hội được trải nghiệm những điều đó.
Chúng ta phải vượt qua nỗi sợ hãi vô hình. Nhất là những người tỉnh lẻ không có sẵn một nền tảng tốt. Nhưng bù lại, chúng ta lại được trải nghiệm những thứ mà người có nền tảng tốt sẽ không hiểu được.
Tôi xuất thân trong một gia đình bần nông, học hết lớp 9, nhưng chưa thi lên cấp 3 vì khi đó bố mẹ tôi ly thân, kéo theo tôi cũng phải nghỉ học. Tôi đã phải bươn trải cuộc sống từ năm 14 tuổi. Những việc đầu tiên tôi làm là rửa bát, phụ hồ, rửa xe, cửu vạn, bán hàng điện nước, rồi học tiếng Trung, làm nhân viên xuất nhập khẩu, phiên dịch…
Năm nay 30 tuổi, sau hơn mười 16 năm, giờ tôi cũng đã là chủ một doanh nghiệp. Doanh thu hàng năm trên dưới 100 tỷ. Giờ nghĩ lại những gì mình đã trải qua, cảm giác vẫn rất bồi hồi, khó diễn tả. Và tôi biết ơn vì những trải nghiệm đó. Không phải ai cũng có cơ hộ i được trải nghiệm những điều đó. Mỗi khi khó khăn và vượt qua được thật phấn khích và vui sướng vô cùng. Đó chính là phần thưởng. Không phải vì kiếm được nhiều tiền. Đơn giản vì vượt qua chính mình.
Tôi hài lòng với lương 5 triệu đồng
Đam mê không phải là đích đến cuối cùng, không nhất thiết cứ phải tìm kiếm bằng được đam mê để sống chết với nó.
Sao bạn cứ phải cố tìm kiếm cái đam mê mà sống chết vì nó? Như tôi hằng ngày vẫn đi làm, có thu nhập, lo cho bản thân, tiết kiệm, phụ giúp gia đình, rảnh thì nấu nướng, tụ tập anh em nói chuyện… Cuộc sống này quá đơn giản, có gì đâu mà phức tạp lên như vậy? Đâu nhất thiết cứ phải có đam mê, sống chết với nó thì mới là đáng sống? Trước giờ tôi không có đam mê gì cháy bỏng, chỉ cố gắng làm tốt công việc của mình, sao tôi vẫn vui vẻ như thường? Bạn đừng quá quan trọng hoá vấn đề như vậy, tự hài lòng với những gì mình đang có, bạn sẽ thấy hạnh phúc hơn. Con người sẽ tự thích ứng với cuộc sống.
Lương tôi hơn 5 triệu đồng/ tháng, tôi nghèo nhưng thấy vui vì những gì làm được, tiêu những đồng tiền ít ỏi tôi kiếm được. Có công việc, có thu nhập tốt, thì hãy biết bằng lòng với những gì mình đang có, tìm niềm vui trong cuộc sống. Ngoài kia còn nhiều mảnh đời bất hạnh, khó khăn lắm. Hãy đặt mục tiêu cho mình và phấn đấu để đạt được. Đừng sống vì người ta, nhìn thấy người khác kiếm được nhiều hơn mà cho rằng mình kém cỏi. Chẳng qua vì bạn nhiều tiền quá, rảnh rỗi quá, không phải lo toan cuộc sống thôi.
Cứ tập trung công việc hiện tại, còn không thích thì xin chuyển. Đam mê công việc, hay đam mê một thứ gì đó, không phải là đích cuối cùng. Còn nhiều việc phải làm có khi lao đầu vào làm để nuôi đam mê. Như tôi, chẳng có đám mê gì, nhưng nỗi lo cơm áo gạo tiền, nên dù không thích tiền tôi vẫn phải “đam mê” kiếm tiền.
“Không đam mê một cái gì cả” cũng là một loại đam mê đấy. Bạn đã từng nghe về “một thứ âm thanh… không âm thanh” (hay tiếng vỗ của chỉ một bàn tay duy nhất) chưa? Vấn đề bạn làm gì, lựa chọn thế nào không quan trọng. Quan trọng là bạn có toàn tâm toàn ý với thái độ và hành vi của bạn ở hiện tại (ngay đây và bây giờ) hay không mà thôi. Nếu bạn toàn tâm toàn ý với giây phút hiện tại, thì mọi giây phút đều đáng giá và chẳng có gì để hối tiếc, mặc kệ kết quả là gì đi nữa, và bất cứ lựa chọn hay hành động nào mà bạn toàn tâm toàn ý với nó đều là đúng và đáng giá cả (dù là đúng hay sai không quan trọng).
Và cuối cùng, điều quan trọng trong cuộc sống không phải là bạn thắng (đạt được gì?) hay thua (mất cái gì?) mà là bạn học được cái gì từ những thứ đang diễn ra – một hành động cho dù sai mà bạn toàn tâm toàn ý học với nó để cảm nhận và học ra bài học cuộc sống truyền tải từ nó còn tốt gấp vạn lần một hành động có vẻ là đúng nhưng bạn không học được gì cả.
Không phải cứ nhân viên làm tốt là được tăng lương
Nếu cứ làm được một điều gì đó cho công ty lại đòi hỏi tăng lương thì văn hóa doanh nghiệp và công bằng với nhân viên khác còn đâu.
“Tôi không biết bạn giỏi đến đâu, ngày xưa và hiện tại, bạn không nói rõ thời gian bạn đã làm được bao lâu tính đến ngày bạn “đòi” tăng lương nên khó nhận xét. Nhưng cứ hễ làm được một điều gì đó hay ho cho công ty là cứ phải bắt được tăng lương sao? Vậy thì văn hóa danh nghiệp, công bằng với các nhân viên khác còn đâu?
Bạn có chắc người khác không giỏi hơn bạn, có hiểu được khó khắn của việc họ đang làm khác với bạn? Đâu thể mọi thứ đem đi so sánh sòng phẳng được, lấy ưu và nỗ lực của bạn trong một mảng đem so với hạn chế của người khác trong mảng đó, liệu có công bằng? Chưa tính đến cơ hội của mỗi người là khác nhau.
Bạn đòi tăng lương không được mà xin nghỉ ngay và luôn cũng không nên. Công ty nuôi bạn giai đoạn đầu, mới vừa gặt hái thành quả chưa bao lâu, chắc gì giá trị và đóng góp của bạn tính đến lúc đó đã hoàn vốn cho công ty? Tuy nhiên, tôi vẫn có đồng ý với một số quan điểm rằng việc trọng dụng và công nhận thành quả, nhân tài còn chưa công bằng vì tôi cũng từng bị như thế”.
Đồng quan điểm, bạn đọc Nguyễn Thuỷ nhấn mạnh việc tăng lương cần có quá trình đủ để đá*h giá chứ không thể vì một thành quả nhất thời:
“Tôi cũng là một người làm về công tác nhân sự đã 12 năm qua. Trải qua bốn tập đoàn trong top 50 công ty lớn nhất Việt Nam, tôi thấy thế này:
1. Việc bạn học được những kiến thức mới là điều rất đáng ghi nhận. Tuy nhiên, nếu muốn được tăng lương, bạn phải biến kiến thức đó thành kết quả và cần có một khoảng thời gian để ghi nhận.
2. Thường với các tập đoàn lớn, việc tăng lương không thể thích là làm được và những cá nhân như bạn cũng không thiếu.
3. Đã là các ông chủ thì họ luôn biết cách dùng đồng tiền của mình thế nào cho hợp lý? Có thể việc bạn nghĩ là mình quan trọng nhưng ông chủ lại không nghĩ như vậy.
4. Nơi cần bạn xử lý việc gấp cói thể sẽ chấp nhận trả bạn mức lương khác xa thị trường nhưng thường là không bền”.
Bạn trách công ty không đá*h giá đúng năng lực của nhân viên nên không tăng lương, như vậy có chủ quan quá không? Vậy với công ty hiện tại thì sao? Họ trả cho bạn mức lương đúng kỳ vọng, vậy có nghĩa là họ đã nhìn nhận đúng năng lực của bạn? Vấn đề là tại sao công ty cũ không nâng lương cho bạn? Sẽ có nhiều lý do. Tôi đoán là do mảng bạn làm thiên về quản lý nhân sự, mà mảng kiếm ra lợi nhuận cho công ty là mảng khác, ví dụ mảng kỹ thuật hoặc kinh doanh…
Trong trường hợp này công ty sẽ ít xét tăng lương cho bạn chỉ vì trong ngắn hạn bạn đã nỗ lực hoàn thành một chỉ tiêu nào đó. Nguyên tắc muốn hưởng lương cao thì phải thoả thuận ngay từ lúc ký hợp đồng. Còn khi đã vào công ty, muốn tăng lương bạn phải theo lộ trình. Trừ khi bạn thật sự xuất sắc và ảnh hưởng đến doanh thu của công ty thì người ta mới tăng lương đột biến. Việc nâng lương đột biến cho một nhân viên sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của nhân viên khác rất nhiều. Nên doanh nghiệp càng cân nhắc hạn chế tối đa việc này.
Vậy nên, khi người lao động và doanh nghiệp không thống nhất chuyện lương bổng thì chia tay thôi. Hãy thử thách ở một công ty khác, và bạn đã thành công. Câu chuyện sẽ chấm dứt ở đây và công bằng cho cả hai bên. Còn khi doanh nghiệp cũ chê nhân viên không trung thành hoặc nhân viên chê công ty cũ không nhìn nhận đúng năng lực của mình là chuyện không nên. Tóm lại, hãy vận hành theo cơ chế cung cầu. Anh cung vào đúng chỗ cầu thì anh thành công.
Vũ Ngọc Tâm đã scam nhà đầu tư thành công
Mở miệng là: công ty không thiếu tiền, thế mà cuối năm ép nghỉ để k phải trả thưởng.
Có thời gian lên đấy đá*h giá thì phiền anh Báo chỉnh lại cái slide ạ. Phó tổng biên gì slide thì lỗi, chính tả thì viết sai
Lương em bao nhiêu?
‘Em muốn biết mức lương mình sẽ được nhận là bao nhiêu?’, tôi ngạc nhiên khi nhiều sinh viên mới ra trường chủ động đòi hỏi trong buổi phỏng vấn.
“Bạn có thắc mắc gì về công việc ứng tuyển không?”, tôi luôn đặt câu hỏi này dành cho các ứng viên phỏng vấn xin việc. Và sau nhiều năm chịu trách nhiệm tuyển dụng nhân sự cho công ty, tôi ngạc nhiên khi ngày càng có nhiều bạn trẻ đáp lại bằng một câu hỏi khác: “Em muốn biết mức lương mình sẽ được nhận là bao nhiêu?”. Thậm chí, có bạn trẻ còn hùng hồn tuyên bố “nếu công ty không trả được mức lương này thì em rất tiếc không thể chấp nhận công việc này được”. Và tất cả các trường hợp đó đều bị tôi gạt khỏi danh sách trúng tuyển.
Chuyện đàm phán lương thưởng trong mỗi cuộc phỏng vấn xin việc luôn là một chủ đề nhạy cảm. Nhiều người đã có một bản CV vô cùng đẹp đẽ, chuyên nghiệp, đã vượt qua nhiều vòng xét duyệt hồ sơ, phỏng vấn sơ loại và sắp tiến đến phần quan trọng nhất để quyết định cơ hội được tuyển dụng, nhưng rồi họ lại đá*h mất tất cả chỉ vì câu hỏi “lương em bao nhiêu?”.
Lĩnh vực tuyển dụng ở Việt Nam đang chứng kiến một điều rất mâu thuẫn. Sinh viên ra trường năm nào cũng nhan nhản, liên tục than thở vì thất nghiệp, không kiếm nổi việc làm. Trong khi đó, các doanh nghiệp cũng kêu gào vì thiếu nhân sự, không tìm được người phù hợp. Vậy vấn đề là do đâu? Là người trực tiếp phỏng vấn hàng nghìn người đến phỏng vấn xin việc ở công ty, tôi thấy vô cùng khó hiểu khi các bạn trẻ không kinh nghiệm, không kỹ năng thực hành, không va chạm trải nghiệm thực tế, không có chức danh… nói chung họ chẳng có gì ngoài tấm bằng đại học, nhưng luôn miệng đòi hỏi lương lậu.
Nhiều lúc, tôi tự hỏi: không biết họ đang đi xin việc hay doanh nghiệp đang xin xỏ họ vào làm? Đứng trên góc độ doanh nghiệp, làm gì có ông chủ nào không muốn kiếm được nhân viên giỏi, sẵn sàng trả cho họ một mức lương hậu hĩnh để giữ được nhân tài? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đó là câu chuyện sau khi các bạn đã có đủ cống hiến, chứng minh được năng lực và đóng góp cho công ty, chứ không phải đòi hỏi quyền lợi khi chưa đứng trong tổ chức.
Tôi khẳng định, nếu các bạn nhân viên có năng lực, cống hiến được cho tập thể, sẽ chẳng có người đứng đầu doanh nghiệp nào tiếc tiền biệt đãi. Bởi khi bạn giúp công ty có được lợi nhuận, việc công ty trả bạn lương cao, thưởng đậm là chuyện đương nhiên trong kinh doanh, làm ăn. Thế nhưng thực tế, con số nhân tài này được bao nhiêu? Lấy gì để kiếm chứng được năng lực của nhân viên? Tất nhiên chẳng ai lại đi dùng bảng điểm để thỏa thuận lương thưởng được.
Nhìn chung, phần lớn sinh viên mới ra trường hiện nay đều không đủ khả năng làm việc ngay lập tức. Thay vào đó, doanh nghiệp phải mất thời gian (ít nhất cũng vài tháng) để đào tạo, hướng dẫn. Đôi khi là phải dạy lại từ đầu, cầm tay chỉ việc từng chút một mới có thể giúp sinh viên nắm bắt được công việc chung. Vậy tất cả thời gian, công sức và cả tiền bạc mà chúng tôi bỏ ra, ai sẽ trả? Nếu nói cho công bằng, lẽ ra chính các bạn phải trả tiền học phí đào tạo cho doanh nghiệp trước mới phải.
Có làm thì mới có ăn, làm ít hưởng ít, làm nhiều hưởng nhiều, làm tốt sẽ được thưởng, tôi tin đó là nguyên tắc hoạt động chung của tất cả các doanh nghiệp làm ăn đàng hoàng. Khi bạn chưa làm được gì, tốt nhất cũng đừng đỏi hỏi tổ chức phải đãi ngộ cao theo kiểu “trả bao nhiêu làm bấy nhiêu”.
Cuộc sống là luôn học hỏi và vươn lên. Ngay cả khi bạn nhận được một công việc tốt, nếu không có sự tìm tòi, học hỏi, phát triển bản thân liên tục, sớm muôn bạn cũng sẽ bị đào thải khi không còn giá trị sử dụng với doanh nghiệp. Muốn nhận được một mức lương cao, các bạn hãy luôn nỗ lực để vươn lên. Đừng bao giờ tự hài lòng với những gì mình có và ôm ảo tưởng người khác sẽ trải thảm đỏ để mời bạn về.
Để có được ngày hôm nay, bản thân tôi cũng đi lên từ một nhân viên tập sự. Công ty trả lương cho tôi để làm việc theo giờ hành chính. Thế nhưng tôi luôn đến sớm hơn một chút, về muộn hơn một chút, cống hiến thêm một chút so với mức lương được trả để tự nâng cao trình độ của bản thân. Kết quả, tổ chức ghi nhận và không chỉ tăng lương, họ còn thăng chức và trọng dụng tôi ở những vị trí quan trọng, không bao giờ để tôi phải chịu thiệt thòi. Đó là kết quả của cả một quá trình đi lên mà người chủ động là tôi chứ không phải doanh nghiệp.
Tôi hy vọng rằng, các bạn sinh viên khi ra trường sẽ mang tâm thế cầu tiến, khiêm tốn, biết mình đang ở đâu và đang có gì, để bước vào phòng phỏng vấn tự tin nhưng không tự cao. Đừng bao giờ chủ động đòi hỏi quyền lợi, hỏi về lương thưởng khi bạn chưa chứng minh được tài năng của mình.
Bất kể công ty nào cũng đều đã có những mốc lương giới hạn cho từng vị trí dựa theo ngân sách chung, thế nên, bạn không cần quá bận tâm về việc đó trước. Cứ thoải mái thể hiện hết mình và đón nhận lời đề nghị mức lương sau cùng từ nhà tuyển dụng. Khi đó, quyền quyết định đàm phán tiếp hay dừng lại hoàn toàn tùy thuộc vào bạn.
Tôi chỉ tuyển nhân viên ‘làm trước hưởng sau’
Khi tuyển dụng, tôi chỉ trả lương ở mức sàn của từng vị trí, sau vài tháng chứng minh năng lực, nhân viên mới được xác định mức đãi ngộ.
Đi làm chính là làm trước hưởng sau. Không có chỗ nào trả lương đầu tháng cho bạn cả. Bạn không tỏ ra xứng đáng, ai trả cho bạn lương cao, vị trí làm việc tốt? Không ai trả lương cho một người chưa chứng tỏ được họ xứng đáng với số tiền đó.
Tôi có biết một doanh nghiệp tuyển người theo kiểu quen biết giới thiệu. Ai nấy đều có CV khủng, được trả ngay lương cao ngất. Thế nhưng, mấy người chỗ đó đều làm việc nửa vời. Sau năm, sáu tháng, họ kiếm lý do rồi “chuồn”, bỏ lại một đống lộn xộn. Doanh nghiệp ấy giờ đã phá sản.
Với doanh nghiệp của tôi (dù quy mô cũng nhỏ, không phải là doanh nghiệp sản xuất), khi tuyển người, trước hết tôi chỉ trả lương ở mức sàn vị trí, đồng thời tôi giao việc để họ minh chứng và nói rõ: nếu đạt được thành quả cụ thể, công ty sẽ thưởng nóng. Nếu họ làm tốt, t hu nhập tháng đó chắc chắn không hề thấp. Thử thách như vậy tổi thiểu hai tháng, tôi sẽ bắt đầu xác định mức lương và chế độ đãi ngộ thực tế của mỗi người. Mọi việc này, tôi đều nói rõ ngay khi phỏng vấn tuyển dụng. Doanh nghiệp đàng hoàng ở chỗ rõ ràng và làm đúng cam kết.
Việc căn cứ vào niềm tin để trả lương cho nhân viên từ đầu, đến khi người đó không đạt được niềm tin của bạn, liệu họ có trả lại phần lương đã nhận, hay chủ động xin giảm lương không? Không thể nói “trả sao làm vậy” vì năng lực của bạn đâu phải là vô biên. Nếu tôi trả luôn cho bạn 200 triệu/ tháng ngay từ đầu và bắt bạn phải làm được khối lượng công việc tương xứng với mức lương ấy, liệu bạn có làm được không?
Do đó, muốn có lương cao, các bạn nên chứng minh năng lực trong vài tháng trước khi đàm phán lại. Nếu đúng là người có tài, đa số chủ doanh nghiệp sẽ không bao giờ bỏ phí bạn. Từ “cống hiến” theo tôi chỉ phù hợp sau khoảng vài năm làm việc cật lực. Trước kia, khi tôi đi làm thuê, cũng làm việc hết sức, nhưng chẳng dám nói là cống hiến.
Thực ra, những người làm được việc nhưng không được đãi ngộ xứng đáng chỉ là thiểu số. Rất nhiều người đang nhầm lẫn khi đá*h đồng người làm việc cặm cụi nhưng sai phương pháp, chỉ đâu đá*h đấy, làm nhiều việc nhưng toàn việc chẳng đâu vào đâu, với người làm việc chủ động, biết sắp xếp, tính toán công việc một cách thông minh. Với người biết chủ động làm việc, sếp chỉ cần giao đầu việc, tiêu chí là xong.
Thông thường, những người này, cứ sau một việc họ lại tích lũy thêm được nhiều kiến thức và nhanh chóng vươn lên hoặc tách ra làm riêng. Các chủ doanh nghiệp thường thích dùng họ, tạo điều kiện cho họ vì đơn giản là đó là nhân tố giúp kiếm tiền cho ông chủ. Nếu là một chủ doanh nghiệp tốt, họ sẽ cân bằng giữa lợi nhuận thu về và chi phí để trả lương, thưởng cho những nhân viên làm tốt. Ngược lại, nếu không có chế độ đãi ngộ phù hợp, những nhân viên giỏi sẽ tích lũy và sớm ra đi.
Nếu bạn mãi chỉ sợ cống hiến nhầm thì bạn sẽ luôn đến đích chậm. Ngay cả khi có mất vài năm cống hiến nhầm, bạn vẫn sẽ tích lũy được đủ mọi kiến thức, kinh nghiệm, các mối quan hệ và có thể là cả danh tiếng cá nhân. Nghèo thì lâu, nhưng giàu chẳng mấy. Không ai tách rời được quá trình làm việc và trau dồi kỹ năng, kiến thức cả. Chẳng có kiến thức hay kỹ năng nào chỉ từ sách vở và cóp nhặt suông từ người khác mà có. Do đó, làm việc hết mình mới là thước đo chính xác nhất cho việc bạn xứng đáng được trả công thế nào.